MẸ LÊ VĂN LUYỆN SAU 2 NĂM Ở ẨN VÌ SỢ TRẢ THÙ

Thảo luận trong 'Tin trong nước' bắt đầu bởi Death_Race____, 21/5/13.

Lượt xem: 380

  1. Death_Race____

    Death_Race____ Cư dân Ketqua04.net

    Tham gia:
    19/4/13
    Bài viết:
    1,552
    Được thích:
    2
    Điểm thành tích:
    0
    Nghề nghiệp:
    Tù Binh Ngoài Đảo™
    Ngày 17/5/2013 Gia đình tan nát, người tù đày, người lang thang, ông bà già yếu cô đơn không nơi nương tựa là những hậu quả buồn thương mà Lê Văn Luyện để lại cho những thân nhân của mình.

    [​IMG]
    Ông Ngà cui cút trong căn nhà dột nát

    Sau hai năm, PV đã có dịp về lại Thanh Lâm, Lục Nam, Bắc Giang thăm một số thân nhân của Lê Văn Luyện, người đã từng gây ra vụ án cướp tiệm vàng Ngọc Bích rùng rợn ở Bắc Giang gây chấn động cả nước.

    “Tan đàn xẻ nghé”

    Đến ngôi nhà cũ mà “sát thủ” Lê Văn Luyện sinh ra và lớn lên, chúng tôi thấy bên ngoài đóng cửa im ỉm. Những người hàng xóm xung quanh bảo: Đã lâu lắm, từ ngày Luyện bị bắt, họ không còn thấy bà Trương Thị Thơm (mẹ Lê Văn Luyện - PV) về nhà. Suốt hai năm qua, người phụ nữ bất hạnh vì con ấy cùng hai đứa con đã bỏ đi đâu mất tích, giờ chẳng biết họ ở đâu, làm gì, còn sống hay đã chết… Chị Đạt, người hàng xóm cạnh nhà bà Thơm lắc đầu nói: “Nhà thằng Luyện ngày xưa có đến nỗi nào đâu, trên dưới thuận hòa lắm mà kinh tế cũng thuộc dạng tàm tạm ở khu này đấy. Thế mà vận đổi sao dời, chỉ vì cái thằng con trời đánh mà phút chốc nhà tan cửa nát”.

    Quẩn quanh một lát trước ngôi nhà đã bị bỏ hoang phế, chúng tôi lại tiếp tục hỏi thăm đến nhà ông Lê Văn Ngà (ông nội Luyện – PV) để mong biết chút gì về tung tích bà Thơm. Ông Ngà năm nay đã ngoài 70 tuổi, dáng người hao hao gầy, khuôn mặt hốc hác lộ vẻ kham khổ. Khi phóng viên tìm đến, ông đang lúi húi với nồi cám lợn nấu dở trong bếp. Dường như quen lắm với việc tiếp phóng viên rồi, nên khi thấy chúng tôi, ông chẳng lấy gì làm bất ngờ, chỉ khẽ gật đầu chào rồi hỏi ngay: “Các cô ở báo nào tới” và nhã nhặn mời lên nhà uống nước.

    Sau màn chào hỏi xã giao, ông Ngà bắt đầu câu chuyện bằng giọng ngậm ngùi: “Cháu nó sai rồi thì gia đình đành chịu. Tôi cả đời không ra khỏi cái cổng làng, quanh năm chỉ biết bán mặt cho đất bán lưng cho trời, đâu ngờ cháu mình nó lại theo bạn theo bè rồi đua đòi hư đến thế. Tôi có năm người con, nhưng chỉ có mỗi bố thằng Luyện là con trai và thường xuyên chăm lo cho ông bà, còn bốn cô con gái thì ba cô lấy chồng xa lâu lâu mới về. Bây giờ thằng Miên (bố của Luyện) vì con mà cũng phải đi tù, tôi chẳng còn biết trông cậy ai. Bằng tuổi tôi, người ta cậy con cậy cháu. Còn tôi, cảnh già vẫn phải tự làm lụng nuôi thân. Hai ông bà làm hơn một sào ruộng, đến mùa nhờ con dâu, con rể sang giúp dùm”.

    Trầm ngâm một lát, ông tâm sự tiếp: “Giờ tôi tuổi già, người đau nhức đi lại khó khăn, đi bệnh viện người ta nói bị đường ruột rồi bị khớp nặng. Ban đầu chỉ đi khám ở Lục Nam, sau tôi chuyển lên bệnh viện Bắc Giang cũng mới về được vài tháng”. Khi phóng viên hỏi về việc cơm nước ai lo cho ông bà, ông Ngà thở dài: “Ai lo cho được, con cái chúng nó còn lo thân chưa xong, sao lo nổi ông bà già này. Mấy hôm mới ốm về còn ăn chút cháo thịt bồi dưỡng, còn bữa nay, tôi chỉ ăn bát cháo trắng cho qua bữa. Bây giờ, hai vợ chồng già chúng tôi chỉ cố gắng sống để chờ gặp mặt con một lần mà không biết có thể sống chờ ngày con cái ra tù không, chứ tôi cũng chẳng thiết tha với cuộc sống này nữa. Mà sống thế này còn sung sướng gì đâu, ra đường chẳng dám ngẩng đầu. Cháu mình giết người ta thì gia đình mình cũng tan nát, đứa tù đầy, đứa bỏ đi biệt xứ lang thang”.
    Nói đến đây, ông Ngà khẽ lấy vạt áo lau khóe mắt đang rớm lệ. Luyện và con trai thì đã ở tù rồi, bây giờ điều ông đau đáu là con dâu (bà Thơm – PV) và hai đứa cháu nội. “Duy nhất một lần tôi ốm, cái Thơm nó quay về thăm sức khỏe rồi lại đi. Nó chẳng nói đi đâu nên muốn tìm cũng chịu. Tội nghiệp, một thân một mình nuôi con nhỏ giữa thị phi, nên nó vất vả, nhìn gầy rộc. Đứa thứ hai đang học lớp 11 cũng phải bỏ ngang theo mẹ. Tôi biết, cháu Thơm nó sợ bị họ (gia đình nạn nhân – PV) đến trả thù. Nỗi ám ảnh ấy cứ đeo đẳng mãi, hai năm rồi chưa dứt”


    “Làm phúc phải tội”

    Không trực tiếp gây nên tội ác tày trời, nhưng vì liên quan đến Lê Văn Luyện mà gia đình ông Trương Văn Hợp (người chú họ đã che chở cho Luyện – PV) giờ cũng lâm vào cảnh khốn cùng. Hôm chúng tôi tìm đến, ông Hợp cho biết cũng bản thân cũng vừa mới được thả về không lâu sau khi mãn án. Ông Hợp tâm sự: “Nhà tôi chẳng dính líu gì những hành động độc ác của đứa cháu, mà cuối cùng bị vạ lây, căn bản cũng tại không biết nhiều về luật pháp. Thật tình hôm đó, bố Luyện rủ tôi lên Lạng Sơn gặp con, tôi đứng ở ngoài mới nghe loáng thoáng nó đính vào vụ cướp vàng nên cũng khuyên bảo nó ra đầu thú chứ có chạy cũng không thoát đâu. Nhưng hôm ấy, nó bảo sợ bị bắt sẽ chết nên nhất quyết không nghe. Khi công an hỏi, thì tôi cũng nói thật thế thì bị kết tội không tố cáo tội phạm”.

    [​IMG]
    Cánh cửa tre xộc xệch nhà ông Ngà

    Hết thương cho bản thân mình, ông Hợp lại rưng rưng xót xa cho “thằng con thứ hai đang lĩnh án 30 tháng tù vì tội đồng phạm với Luyện”. “Tội nghiệp lắm các cô ơi. Từ nhỏ, nó bị bệnh tim bẩm sinh nên rất yếu. Mấy năm trước khi xảy ra vụ án, gia đình tôi vét đến đồng tiền cuối cùng phẫu thuật cho nó. Món nợ chữa bệnh vừa trả hết, thì tai vạ lại ập đến với gia đình. Em nó hiền lành lắm chẳng mấy khi đi chơi hay theo bạn bè rủ rê, chỉ suốt ngày ở nhà với bố mẹ. Gia đình định cho cháu ở nhà một năm sau khi học xong lớp 12 rồi xin cho cháu đi học Dược bên Quân Đoàn Hai. Mới nộp hồ sơ chưa kịp đi thi thì bị như thế này”.
    Ông Hợp cho biết: “Kinh tế gia đình khó khăn, nhưng tôi cũng cố gắng thuê luật sư bào chữa. Tiền đến giờ cũng mất nhiều rồi mà án thì chưa thấy giảm được chút nào. Nhưng hiện tại, tôi vẫn đang nộp đơn
    Ông Hợp cũng cho biết thêm, vào đúng dịp xảy ra vụ án, Hồng đang ở nhà. Khi thấy Luyện gọi, cậu cứ tưởng anh mình đi làm ăn xa nhờ ra đón mình về như mọi lần. “May mà khi Luyện đưa 2 cái dây chuyền vàng và giấy cắm xe bảo nó đi bán vàng chuộc lại, tưởng Luyện lấy trộm của bố mẹ, tôi mới bảo Hồng đưa lên trả lại chú Miên. Nếu không, giờ chắc phải ở tù đến suốt đời. Nói thực lòng, con tôi nó chẳng biết Luyện đi giết người, cướp của mà có số vàng đó”, ông Hợp nhấn mạnh.
    Nhưng điều khiến người chú họ của Lê Văn Luyện đau xót nhất là sau vụ án này, cả cô con gái đầu của ông cũng bị liên lụy. Ông Hợp bảo con gái thi đỗ Trung cấp Y, năm nào cũng được học bổng. Phấn đấu mãi đến lúc chuẩn bị được kết nạp Đảng thì chuyện xảy ra, cô đành ngậm ngùi nhìn mọi thứ vuột khỏi tầm tay. Ra trường với tấm bằng giỏi, nhưng vì tai tiếng gia đình, cô xin việc chỗ nào cũng không được. “Rồi vợ tôi (chị Lược – PV) chỉ vì nghe chồng nói “đi Lạng Sơn cùng chú Miên kiếm cháu Luyện, hình như nó dính vào tội cướp vàng”, thế rồi cũng phải đi tù 9 tháng. Giờ tôi được thả về rồi, thì tháng 8 tới, vợ lại phải vào trại thi hành án. Gần 20 năm làm việc ở trạm xá xã, biên chế nhà nước hẳn hoi, mà giờ cô ấy phải ngược về quần quật với mấy sào ruộng, mấy con lợn, con gà. Kinh tế gia đình đã khó, càng thêm khó”, ông Hợp ủ ê.
    Rời nhà người chú họ vì Lê Văn Luyện mà liên lụy, chúng tôi thấy lòng mình nặng trĩu. Không biết ở nơi tù tội kia, gã sát thủ “nổi tiếng” có nhận ra sai lầm của mình (?). Và Luyện có biết, chính mẹ hắn vì nỗi ám ảnh bị trả thù mà phải bỏ nhà đi biệt tích, những người thân của hắn phải âm thầm chịu đựng hậu quả quá đau thương (?). Nhưng cả khi đại gia đình Luyện đã “nhà tan cửa nát” vì vụ án kinh hoàng năm xưa, thì dường như điều đó vẫn chưa đủ làm tiêu tan đi sự uất hận mà người nhà nạn nhân đến giờ vẫn còn mang nặng bên lòng…


    Hai năm sau vụ thảm án giết người, cướp tiệm vàng ở Bắc Giang gây chấn động, kẻ thủ ác Lê Văn Luyện đã phải nhận sự trừng phạt của pháp luật. Nhưng cả khi sát thủ này đã vào tù, sự yên bình dường như vẫn chưa thể trở lại với những người thân của cả gia đình Luyện lẫn nạn nhân. Lúc này đây, trong khi cháu Bích (người duy nhất còn sống sót dưới lưỡi dao lạnh lùng của Luyện) đã phải “ẩn mình” vào tận Bình Dương cùng người bác ruột, thì ở quê nhà Thanh Lâm, mẹ Luyện vì lo sợ bị trả thù phải bỏ nhà đi biệt xứ. Còn ông Trịnh Văn Trí (bố chủ tiệm vàng) dường như vẫn uất nghẹn nỗi đau,

    Bé gái sống sót trong vụ thảm án Lê Văn Luyện hiện ra sao?

    Gần 2 năm trôi qua, Bích đã có cuộc sống mới ở mảnh đất Ninh Thuận xa xôi. Cô bé đã lớn hơn 2 năm trước rất nhiều mà không dám trở về, dù nhớ bà nội đã già yếu và những người thân từng gắn bó bên em.

    Giữa nhịp sống phố thị ồn ào, tiệm vàng Ngọc Bích nay vẫn khép mình u uất. Ở đó đã từng vang lên tiếng cười hạnh phúc của một gia đình với những thiên thần bé nhỏ. Ấy vậy, mà giờ đây, gia đình trong mơ được nhiều người dân phố núi ao ước chỉ còn lại cô bé Trịnh Thị Ngọc Bích, nạn nhân duy nhất còn sống sót sau thảm án do Lê Văn Luyện gây ra.

    [​IMG]
    Hung thủ Lê Văn Luyện.

    Trời cho em nghị lực...

    Nhắc đến tên em Bích, những người dân nơi đây ai cũng cảm thương và mến phục. Những người hàng xóm nói rằng, Bích là cô bé thông minh, nhanh nhẹn và giàu nghị lực. Trong gang tấc mong manh giữa sự sống và cái chết, em đã nén chịu đau đớn, nhanh trí trốn thoát được lưỡi dao hung hãn của kẻ thủ ác. Đáng khâm phục hơn, dù chỉ là một cô bé 8 tuổi nhưng Bích đã và đang học cách đối diện với số phận, vượt lên nỗi đau và sự mất mát quá lớn của bản thân, gia đình để hoà nhập cuộc sống và học tập thật tốt, nhằm thực hiện ước mơ của mình.
    Chúng tôi có dịp trò chuyện với anh Nguyễn Văn L. (34 tuổi, làm nghề cắt tóc ở đối diện với tiệm vàng Ngọc Bích). Anh L. không khỏi xót xa khi nhắc lại câu chuyện đau lòng từng làm chấn động phố núi gần 2 năm về trước: "Người mất thì đã mất rồi, nhưng đau xót cho người ở lại. Thương cho bé Bích, vì quá nhỏ đã phải xa lìa cha mẹ, phải chứng kiến cha mẹ bị hãm hại mà không thể giúp được gì. Tôi vẫn nhớ mãi cô bé có gương mặt tròn tròn và đôi mắt sáng thi thoảng chạy sang trò chuyện cùng cánh xe ôm và thợ cắt tóc bên này. Con bé thông minh lắm. Từ ngày xảy ra vụ án đến giờ, tôi không được gặp bé nữa. Chỉ nghe hàng xóm kháo nhau, gia đình đã chuyển cháu vào trong Nam ở cùng họ hàng. Vì sợ cháu ở lại quê sẽ bị ảnh hưởng tâm lý do những ký ức kinh hoàng. Theo tôi được biết, từ ngày xảy ra chuyện, cháu Bích chưa một lần trở lại ngôi nhà thân yêu của mình. Cháu cũng bằng tuổi con tôi, đang tuổi ăn, tuổi chơi mà ...".
    Lắng nghe chia sẻ của những người dân nơi đây, chúng tôi phần nào hiểu được nỗi xót xa và sự cảm thông của họ với gia đình bị hại. Và, khi gặp gia đình ông Sinh, là bác ruột của cháu Bích, lắng nghe những chia sẻ của họ về cô cháu gái tội nghiệp mới càng thấy xót xa trước một tuổi thơ phải chứng kiến vụ thảm sát kinh hoàng.
    Ông Sinh tâm sự: "Gia đình bên nội tôi tập trung sinh sống, làm ăn hết ở đây. Ngày xưa tôi lấy vợ, cha mẹ cũng không cho lấy xa để tiện bề đi lại. Anh em họ hàng ở gần nhau vẫn là nhất. Thế nhưng tai họa bỗng đâu giáng xuống đầu, cả họ có mình cháu nó phải xa quê hương vào tận Ninh Thuận để sinh sống, học tập. Hiện Bích đang ở cùng một người bác bên ngoại. Gia đình người bác này con cái đã lớn cả, chỉ còn một cháu chưa lập gia đình nên có điều kiện chăm sóc, nuôi nấng Bích. Một thuận lợi nữa là, hầu hết họ hàng bên ngoại nhà cháu ở trong đó nên cũng đùm bọc, đỡ đần được. Gia đình chúng tôi ngoài này cũng đủ sức lo cho cháu, nhưng sau mọi chuyện, chúng tôi buộc phải cho vào Nam để thay đổi môi trường sống".
    Ông Sinh cũng cho biết, hiện tại Bích đang theo học một trường quốc tế, có chế độ chăm sóc học sinh khá tốt, thường xuyên tổ chức cho các cháu tham gia các hoạt động ngoại khoá. Ngoài học tập, Bích còn tích cực tham gia các hoạt động văn hoá, văn nghệ của trường. Cô bé rất thích hát, vẽ nên gia đình cho cháu học thêm các lớp năng khiếu. Vì Bích sớm phải chịu thiệt thòi và tổn thương nên gia đình mong muốn ít nhiều bù đắp cho cháu. Thấy cô cháu gái được quan tâm và hoà nhập nhanh chóng với cuộc sống trong đó, gia đình ông Sinh cũng thêm phần yên tâm và nguôi ngoai được nỗi nhớ cháu.


    Những giọt nước mắt tội nghiệp

    Khi PV hỏi về tâm lý và cuộc sống hiện tại của cháu Bích, ông Sinh cũng bớt buồn rầu và mỉm cười cho biết: "Chúng tôi thường xuyên gọi điện cho cháu và được gia đình người bác trong đó cho biết, tâm lý của Bích đã ổn định hơn rất nhiều. Cháu sống vui vẻ và hoà đồng cùng bạn bè. Bàn tay phải của Bích giờ không thể hồi phục được nữa nên cháu chuyển sang viết tay trái. Điều kỳ diệu là con bé rất chịu khó và viết chữ rất đẹp. Bích cũng đã sinh hoạt thuận tiện và không cần nhiều đến sự giúp đỡ của người khác. Về phần tâm lý, để cháu không bị gợi lại những ký ức cũ, trong gia đình, 2 bác của cháu nghiêm cấm mọi người không được bàn bạc gì về những chuyện cướp của, giết người... Tuy vậy, thi thoảng Bích vẫn khóc, vẫn tủi thân khi nhớ về cha mẹ và em nhỏ. Có lần, nửa đêm Bích nằm mơ rồi giật mình tỉnh giấc. Giữa màn đêm, con bé khóc oà lên. Khi đó, bác của Bích lại ôm nó vào lòng. Hai bác cháu lại khóc nức nở". Có lẽ, chính người thân của cháu Bích đang nỗ lực từng giây phút để bù đắp và hóa giải nỗi đau của cháu Bích.
    Trong buổi trò chuyện, PV còn có dịp được lắng nghe tâm sự của bà nội cháu Ngọc Bích. Bà cho hay: "Bích là con bé rất giàu tình cảm. Cháu thường xuyên gọi điện về hỏi thăm sức khoẻ ông bà, các em và các bác ngoài này. Lần nào cháu gọi điện về cũng nói nhớ nhà, nhớ ông bà và các bác. Nói xong con bé lại khóc. Vì cháu nó hay khóc như thế nên nhiều khi muốn hỏi thăm tình hình của nó, người nhà tôi lại phải hỏi qua các bác của cháu". Cậu bé học lớp 2 (con trai của ông Sinh ngồi bên cạnh) cũng tiếp chuyện: "Hôm mừng thọ ông nội, em Bích gọi về cho cháu nói là Bích nhớ anh lắm. Cháu cũng nhớ em. Thấy em khóc, cháu cũng khóc theo. Ngày trước cứ đi học về là Bích chạy xuống đây rồi hai anh em đi chơi. Vui lắm cô ạ".
    Nhớ nhà là vậy, nhưng Bích không dám về vì sợ những ký ức đau buồn trỗi dậy. Ông Sinh kể lại, từ ngày cháu vào miền Nam học tập mới chỉ về quê một lần. Đó là dịp giỗ đầu bố mẹ và em cháu. Lần đó, 2 bác bên ngoại ép mãi cháu mới về và cũng chỉ dám ở nhà vài giờ rồi đi ngay. Lúc Bích về nhà, nhìn thấy cháu, không ai cầm nổi nước mắt nhưng cố phải kìm nén cảm xúc vì sợ cháu nhìn thấy lại buồn hơn.
    Dù tuổi còn rất nhỏ nhưng Bích đã có những suy nghĩ rất người lớn. Ông Sinh thấy tự hào nhưng cũng đớn đau vì điều đó. Có lẽ số phận kém may mắn đã khiến cô bé có những tâm tư già trước tuổi. Dù rất muốn cháu gái về ở cùng cho gần gũi, song ông không dám nói ra suy nghĩ của mình. Tuy nhiên, trong những cuộc điện thoại tâm sự với bác, Bích vẫn hẹn bác, lớn lên cháu sẽ về. "Nghe cháu nói thế tôi mừng lắm. Nhưng có lẽ cũng chưa chắc được. Vì, khi cháu lớn, tư tưởng tình cảm nó khác thì cũng không biết thế nào", ông Sinh giãi bày.
    Với cuộc trò chuyện ngắn ngủi, chúng tôi cũng đã biết được phần nào cuộc sống của cô bé giàu nghị lực. Ngẫm lại những gì bé Bích đã phải đối diện, có lẽ ai ai cũng thầm nguyện cầu cho cô bé có được cuộc sống hạnh phúc và gặp nhiều may mắn...
    Ông Sinh cho biết: "Trong cuộc điện thoại gần nhất với tôi cách đây mấy hôm, Bích có tâm sự: "9 năm nữa con mới về quê bác ạ". Tôi không biết tại sao cháu lại hẹn tôi 9 năm. Nhưng tôi hy vọng rằng quãng thời gian không ngắn đó sẽ giúp cháu tôi đủ bản lĩnh để đối diện với những ký ức tuổi thơ quá kinh hoàng".
     

Cộng đồng Ketqua1.net