Lời tự sự của một “mẫu nude bàn tiệc” tại Nhật Bản đã gây sốc khi cô lột tả chân thực những góc khuất của công việc được xem là nét văn hóa độc đáo này. Mới đây, một cô gái Trung Quốc tên Vương Na đã công khai câu chuyện đời mình, trong đó tỉ mỉ tường thuật quá trình làm người mẫu nude bàn tiệc tại Nhật Bản. Khi nhớ về quãng thời gian khó khăn, đầy rẫy cạm bẫy ấy, Vương Na không kìm được nước mắt. Đây là lời tâm sự buồn của Vương Na: Nhọc nhằn ước mơ nghệ thuật Ước mơ của tôi là trở thành một nhà nghệ thuật tài năng. Khi tốt nghiệp phổ thông, tôi đã vỡ mộng khi thiếu tới 5 điểm để vào trường nghệ thuật. Cuối cùng, tôi nhận được giấy nhập học của trường nấu ăn. Lúc đó tôi đã khóc rất nhiều. Cha mẹ thì ra sức an ủi: “Chỉ cần con yêu thích nghệ thuật, chỉ cần con không từ bỏ ước mơ của mình, mọi chuyện sẽ tốt đẹp”. Năm 2001, tôi tốt nghiệp đại học. Trở về quê hương, tôi làm một giáo viên mỹ thuật. Nhưng môi trường nơi đây không đủ sức cho tôi vẫy vùng. Vì tương lai của mình, cũng là để tìm không gian sống khoáng đạt hơn, tốt đẹp hơn, tôi thuyết phục cha mẹ, quyết tâm sang Nhật Bản tìm kiếm cơ hội đổi đời. Vì lo lắng cho tôi một mình nơi đất khách quê người, cha mẹ bèn liên hệ với một người cô họ đã di dân sang Nhật mấy năm trước. Mùa xuân năm 2002, tôi gặp lại cô mình tại Hokkaido. Hoang mang là cảm giác choán ngợp trong tôi khi mới đặt chân tới thành phố xa lạ. Nhưng vì có cô ở bên, tôi được an ủi phần nào. Cô tôi là người phụ nữ bất hạnh. Chồng mất sớm, để lại cho cô một người con tên là An Tử. Hai mẹ con họ nương tựa vào nhau mà sống, chật vật mưu sinh. An Tử vốn rất xinh đẹp, nhanh nhẹn. Vì bố mất sớm nên thành tích học tập của chị tôi bị ảnh hưởng. Mấy năm nay, An Tử chưa tìm được công việc nào phù hợp. Mỗi khi rảnh rỗi, chị lại dẫn tôi đi khắp nơi tìm việc, rồi chuẩn bị kỹ lưỡng để đi phỏng vấn, nhưng kết quả đều không như mong muốn. Số tiền mà tôi mang theo cũng sắp cạn kiệt. Ngày qua ngày, tôi lo lắng không yên vì mức học phí tại trường nghệ thuật luôn là thách thức với hầu bao hiện tại của mình. Và rồi, tôi phải dần hạ các tiêu chuẩn về công việc làm thêm. Nhưng “lực bất tòng tâm”, không nơi nào chịu gật đầu tiếp nhận. Tủi nhục phận “mẫu nude bàn tiệc” Bỗng một hôm, hàng xóm của cô tôi muốn giới thiệu cho chị An Tử một công việc kiếm bội tiền. Tin vui đó khiến cả nhà chúng tôi mặt mày rạng rỡ. Người này hào hứng tiết lộ: “Tôi có người bạn mới mở tiệm ăn, hiện cần tuyển một số cô gái xinh đẹp để làm người mẫu. An Tử rất xinh đẹp, nếu nó đồng ý, ngày mai có thể phỏng vấn rồi đi làm luôn”. Khi đó tôi còn mù tịt về khái niệm “mẫu nude bàn tiệc”, nhưng chỉ cần có việc để làm cũng cảm thấy “mở cờ trong bụng”. An Tử giải thích: “Người mẫu nude bàn tiệc ý chỉ những người đẹp dùng thân thể của mình làm nơi bày thức ăn cho thực khách. Công việc này đã có lịch sử hơn 1.000 năm ở Nhật Bản”. Dù học mỹ thuật từ bé và quá quen với việc nhìn người mẫu khỏa thân, nhưng tôi nghĩ nếu dùng chính thân thể của mình để bày thức ăn cho người khác dùng thì chẳng khác gì dịch vụ sex. Tôi tự nhủ lòng công việc không mấy minh bạch. “Thực ra cũng không phức tạp như mọi người thường nghĩ. Dân Nhật Bản chúng tôi coi việc lõa thể của người mẫu là sự hiến thân cho nghệ thuật. Nghề này lại thu nhập rất cao. Hai cháu hãy suy nghĩ cho kỹ”, người hàng xóm giải thích. Dù không muốn làm, nhưng sức hấp dẫn của đồng tiền khiến chúng tôi không cưỡng nổi. Nghe lời dụ dỗ của người hàng xóm, An Tử cuối cùng cũng nhận công việc này. Để tránh bất trắc, chị ấy rủ tôi làm cùng và hứa sẽ giấu kín chuyện này với bố mẹ tôi. “Ở các nước phương Tây, việc phụ nữ khỏa thân là một nghệ thuật đáng được kính trọng. Chỉ số ít người mới cho rằng việc bày thức ăn trên thân thể phụ nữ là hạ lưu. Cháu có thể vừa làm việc ở đó, vừa đi tìm công việc khác”, cô tôi động viên. Trước khi chính thức nhận việc, tôi thục mạng đi tìm những cuốn sách nói về nghệ thuật này. Qua tìm hiểu, tôi bắt đầu thấy an tâm bởi “mẫu nude bàn tiệc” là một trong những nét văn hóa ẩm thực của Nhật Bản. Tôi và An Tử được dẫn tới một nhà hàng lớn. Khi mới đến, chúng tôi đã thấy một vài cô gái xinh đẹp với thân hình quyến rũ đứng trước cửa nhà hàng. Người phỏng vấn là những quý ông lớn tuổi. Họ quan sát tỉ mỉ từng ứng viên, hỏi vài câu hỏi đơn giản và nhanh như chớp quyết định chọn ai. Thượng khách đang gắp thức ăn trên cơ thể mẫu nude. Thì ra, yêu cầu tiên quyết của “mẫu nude bàn tiệc” là người con gái phải là trinh nữ. Người Nhật Bản cho rằng, chỉ có thân thể trinh nữ mới bảo toàn sự thuần khiết, trong trắng. Khi đó tôi mới 23 tuổi, vẫn còn trinh trắng. An Tử lúc đó 26 tuổi, đã quan hệ tình dục. Nhưng chị tôi dễ dàng qua mặt ban giám khảo khi lòe bịp mới 20 tuổi và hãy còn nguyên vẹn. Cuối cùng, hai chị em đều được tuyển dụng. Ngày thứ hai, tôi và An Tử được ông chủ dẫn đến một căn phòng sạch sẽ, ngăn nắp để tham gia khóa huấn luyện. An Tử đã dặn trước, “mẫu nude bàn tiệc” phải trải qua quá trình đào tạo rất khắc nghiệt. Nhưng trải nghiệm thực tế khiến tôi khủng hoảng tinh thần. Theo hướng dẫn của giáo viên, chúng tôi trút bỏ quần áo, nhẹ nhàng nằm xuống nền nhà. Tiết học đầu tiên là huấn luyện tính kiên nhẫn. Giáo viên đặt 6 quả trứng gà lên 6 bộ phận trên cơ thể chúng tôi và bắt đầu tính giờ, lại còn giỏ từng giọt, từng giọt nước lạnh lên người. Chỉ cần một quả trứng rơi xuống, mọi công đoạn đều phải làm lại. Sau hơn một tháng huấn luyện, tôi và An Tử cuối cùng cũng trở thành “mẫu nude bàn tiệc” thực thụ. Một buổi tối, có toán khách đến cửa hàng, ông chủ gọi tôi đến phục vụ họ. Đó là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm thực tế... Day dứt và mâu thuẫn Dù đã được huấn luyện nhưng hôm đó, tôi vẫn rất căng thẳng. Mồ hôi tuôn xối xả, nhưng rồi tôi cũng lấy lại bình tĩnh. Tôi đến phòng ăn, căn phòng dường như không trang trí nhiều, duy có một bức tranh cổ, một bình hoa. Trong phòng rất thoáng mát, giúp “mẫu nude” không bị toát mồ hôi. Tôi nằm xuống ở giữa phòng, tóc được để xõa theo hình chiếc quạt, gắn thêm hoa. Tôi điều chỉnh và cố định tư thế nằm của mình và có cảm giác như đang phải chịu hình phạt. Toàn thân tôi cứng đờ, đến nỗi không thể cử động. Tôi chăm chăm nhìn lên trần nhà, cố gắng trấn tĩnh. Điều duy nhất tôi mong muốn lúc này là mọi việc kết thúc thật nhanh. Ngoài hình thức thưởng thức thức ăn chân chính, nhiều vị khách có ý sàm sỡ các người mẫu. Khách hàng đều mặc trang phục truyền thống khi bước vào phòng ăn. Ít phút sau, một phụ bếp mang lên đĩa sushi cực lớn. Cô ta thoăn thoắt sắp xếp thực phẩm lên cơ thể tôi, giữ cho sushi mới làm vẫn giữ nguyên hương vị thơm ngon. Thời gian trôi qua từng giây một, đột nhiên có người yêu cầu để lộ một số bộ phận trên cơ thể tôi. Tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ. Nhưng nguyên tắc của nghề không cho phép người mẫu gay gắt phản ứng lại thượng khách. Lần đầu tiên của tôi diễn ra như vậy. Họ nhẹ nhàng gắp từng món trên cơ thể tôi, vui vẻ ăn uống, không có hành động nào quá đáng. Nhưng càng về sau, càng nhiều vị khách đòi hỏi quá đáng, khiến tôi uất nghẹn. Trước khi vào bàn tiệc, họ bàn luận về cơ thể tôi. Thậm chí có kẻ say mèm, luôn tay động chạm lên các bộ phận. Sợ hãi và phẫn nộ, nhưng tôi không dám hé nửa lời, càng không được động đậy. Vì nguyên tắc của nghề là: “Phải phục vụ hết lòng, làm cho khách hàng vui vẻ, mãn nguyện”. Mặc dù gắn bó với nghề một thời gian không ngắn, nhưng tôi chưa thể quen với việc trang trí bầu ngực bằng bánh kem bơ, gắn hoa, tựa như đang mặc một chiếc áo ngực tuyệt đẹp. Một ngày, khách hàng ồ ạt kéo đến, ông chủ yêu cầu tôi và An Tử cùng khỏa thân nằm trên sàn để bày thức ăn. Hôm đó, họ ăn uống rất lâu rồi thốt ra những lời tục tĩu. Đợi khi khách ra về, tôi và An Tử bật dậy rồi chạy vù vào nhà tắm, để gột rửa nỗi ô nhục còn đọng lại trên cơ thể và ăn sâu trong tâm hồn mình. Khi đó, tôi khóc rất nhiều, khóc như chưa từng được khóc…Vậy là, từ khi gắn với nghề này, mỗi ngày, tôi đều phải chịu sự sỉ nhục, giễu cợt của khách hàng. Mỗi ngày, tôi phải chịu sự giày vò và đau khổ. Điều an ủi duy nhất là lương cao. Buổi tối khi nằm trên giường, nhớ tới cha mẹ, lòng tôi lại quặn thắt. Nếu họ biết tôi đang làm công việc tủi nhục này, hẳn sẽ rất giận. Suy nghĩ kỹ càng, tôi cuối cùng quyết định từ bỏ nghề mẫu nude bàn tiệc. Sau một năm làm việc, tôi cũng đã kiếm đủ tiền học phí. Tôi lập tức ra đi, mặc cho ông chủ ngạc nhiên vì không hiểu có chuyện gì. Sau khi tốt nghiệp trường nghệ thuật, tôi về nước. Đêm cuối cùng trên đất khách, ký ức đau buồn về nghề người mẫu nude lại ùa về, khiến tôi day dứt đau khổ. “Mẫu nude bàn tiệc” – cụm từ đó đã trở thành nỗi ám ảnh khó xóa nhòa, hằn sâu trong tâm trí tôi. Theo Đất Việt